Today was the first day-off in Saturday. We had nothing to do for interest. But then we implemented a small party and invited Kitti( fesaitus@yahoo.com), Michael( michael_blake_n@ yahoo.com) and Ball. But Kitti and Michael had gone to Rourkela for shopping so just Ball joined with us. In morning, after breakfast I and Ball went to market to prepare for party, we bought 3kgs chicken meat and some kinds of tubers and vegetables. Although there were not enough vegetables here for hot-pot, we made a delicious party with chicken hot-pot.
After dinner, Kitti took us to one bar outside IIPM and I was suffered from his mix which was combination beetween strong wine(McDowell), Coca and water. Kitti, Michael and I planed one project for 10weeks. The project was "Supply water efficient control", in project I would be responsible for PLC, Kitti mechanic and Michael electrical.
Saturday, October 27, 2007
IIPM 12.10.2007
We went to Rourkela centre after morning lecture. We waited for Kitty and Michael very long time be cause 2 rich guys had gone shopping. I and Mr.Thanh bought an electric kettle, fortunately before paid, an electric kellte blew when we tested.
In night, I Mr.Cuong and Mr.Hung drank one kind of Indian wine: Magic moment, then we slept very well.
In night, I Mr.Cuong and Mr.Hung drank one kind of Indian wine: Magic moment, then we slept very well.
IIPM 11.10.2007
I don't want to write my blog in English but I think It's an opportunity for me to practice writing English because my friends : Ball, Kitty and Michael will help me fix mistakes.
Today, we got small discussion with some Professors in IIPM, they asked about our qualification, marital status, position and how many countries we had been to. Ball said she was going to get married the year after this year. Then after TeaBreak we went to electronics laboratory to have Pre-test exam with Mr.Nan( who was responsible for my class). I was confused because Kitty talked too fast I couldn't catch his words. The labovatory looked very modern and diversified in training kits with converters, ocsillators, microprocessors...
The lunch was good because Mr.Bayar supported us one kind of yoghurt which a bit sour so that we had to put sugar in.
The trip from IIPM to Rourkela centre really made me upset. After very long road to one Bank to exchange money, but at 4pm the Bank closes so we must have waited for 1 hour to return IIPM. We walked around Rourkela centre to spend our time. When saw an another bank, we came in to ask for money exchange. The bank staff received my money but then se said the system had been down. I was very angry because I waited for her too long and was listened to them too much. Why they were so stupid because that was just one answer "can" or "can't".
When returned bus, I forgot my bag in ICIC bank, so I went back there. Ball was so nice, she went along with me. Thank her much.
Today, we got small discussion with some Professors in IIPM, they asked about our qualification, marital status, position and how many countries we had been to. Ball said she was going to get married the year after this year. Then after TeaBreak we went to electronics laboratory to have Pre-test exam with Mr.Nan( who was responsible for my class). I was confused because Kitty talked too fast I couldn't catch his words. The labovatory looked very modern and diversified in training kits with converters, ocsillators, microprocessors...
The lunch was good because Mr.Bayar supported us one kind of yoghurt which a bit sour so that we had to put sugar in.
The trip from IIPM to Rourkela centre really made me upset. After very long road to one Bank to exchange money, but at 4pm the Bank closes so we must have waited for 1 hour to return IIPM. We walked around Rourkela centre to spend our time. When saw an another bank, we came in to ask for money exchange. The bank staff received my money but then se said the system had been down. I was very angry because I waited for her too long and was listened to them too much. Why they were so stupid because that was just one answer "can" or "can't".
When returned bus, I forgot my bag in ICIC bank, so I went back there. Ball was so nice, she went along with me. Thank her much.
IIPM 10.10.2007
Hôm nay chán thấy mồ. Vẫn phải đợi 2 ông Irắc. Kitty có vẻ là 1 gã nói nhiều. Gặp ai cũng khóc lóc về quãng đường từ Kolkata về Rourkela. Ông ta nói ở Fiji không có nghèo đói như ở Ấn. Ông ta và Michael thi nhau nói xấu Mustapha( một số chuyện xấu xa đó kô tiện kể lại) bởi gã Sudan theo đạo Hồi và hơi lập dị. NÓi thế chứ gã Sudan có cái laptop hơi xịn, nhưng hắn toàn đọc kí tự như giun như dế chả hiểu gì cả. Trên tivi có truyền hình trực tiếp buổi cầu kinh Coran, trong phòng Mustapha dù đóng cửa tôi vẫn nghe được tiếng tụng kinh giống trong TV( chắc anh ta dùng radio). Kitty lại pha trò, anh ta chỉ vào TV với giáo đường hàng nghìn người Hồi giáo đang cầu nguyện: " nếu ở giữa chỗ này mà nói: tôi theo đạo Phật thì sao nhỉ". Mọi người phải bắt anh ta nói bé thôi.
Nói chuyện với Karma, anh ta nói nước Bhutan gần Ấn nên anh ta có thể nói chuyện với dân bản xứ ở đây. Anh ta miêu tả đất nước Bhutan trong lành và là "land of thunder dragon". Anh ta có vẻ khoái Bruce Lee.
IIPM 9.10.2007
Ngày đầu tiên vẫn kô học vì chờ 2 người Irắc. Chúng tôi được tham gia hội thảo của sinh viên MBA ở đây có tên là "achieving corporate excellence through good governance", có 2 nhóm sinh viên phát biểu với 2 đề tài "product chain management" và "Strategy of customer management". Các giáo sư và sinh viên phát biểu về toàn cầu hóa, về cơ hội của người ấn và nhận xét về các nước khác như toàn cầu hóa là điều kô thể tránh khỏi vậy.
Lúc 10h tối, 1 gã tên là Kitty từ Fiji sang phòng chúng tôi. Lúc đó chúng tôi ngồi với Micheal. Kitty kêu khóc cả buối tối hôm đó về chuyến đi, ông ta nói đời ông ta chưa nhìn thấy thứ gì dã man hơn thế khi đi tầu hỏa từ Kolkata về Rourkela. Ông ta khoe rất hào hứng về Fiji vô địch thế giới môn Ruby. Trông ông ta cũng to như các cầu thủ Ruby vậy. Ông ta trông trẻ nhưng đã 40 và có 2 con, và đang là giáo viên dạy môn máy nổ ở 1 trường đại học ở Fiji. Nhưng Kitty cùng lớp với tôi, vì ông ta muốn học thêm về điện tử. Khi tôi nói tôi mong học hỏi được nhiều từ ông ta, ông ta nói chúng ta cùng giúp nhau tiến bộ.
Trẻ nhất lớp tôi là 1 gã đến từ Bhutan, nó 23 tuổi. Nó đang là giáo viên ở 1 trường học ở Bhutan, dạy môn điện tử. Tên làm Karma. Nó lùn và mặc áo trông ngộ dã man.
Friday, October 26, 2007
Indian Institute of Production management 7/10/2007
Chúng tôi đi từ 8h tối t7 đến 0h ngày 7/10/2007 mới đến sân bay Kolkata của Ấn. Sau khi transit ở TháiLand thấy quá ngỡ ngàng bởi cái sân bay ẤN chuối hơn cả CátBi nhà mình. Đợi chúng tôi kô phải là Rai hay Mathew như dự tính mà là 2 người bản xứ nói English bập bõm. Sau mới biết Mathew có rắc rối với 2 người Irắc cùng lớp chúng tôi, họ mang hành lí quá khổ và gặp rắc rối khi trasit qua 5 nước để đến ẤN Độ.
Ra ngoài sân bay mới biết cái khu này nó củ chuối. 12h đêm mà mọi người tưởng là sống trong các film truy tìm cổ vật hay 80 ngày vòng quanh thế giới vậy. Mưa lâm thâm cùng đám người bẩn thỉu, những chiếc xe ôtô chạy dầu cổ lỗ của những năm 80 không điều hòa, cửa cài bằng then. Tất cả tạo ra khung cảnh làm mọi người chán nản. Học ở đây chắc chết quá, kô biết sao lại đến chỗ khỉ ho cò gáy này. Những gã tài xế phóng ầm ầm kô luật lệ, những người đàn ông khuân vác đen sì trong một 1 đêm mưa. Một khung cảnh kô thể thê thảm hơn.
Tồi tệ hơn cả là khi đến ga Kolkata để đi tàu hỏa đi Rourkela, quãng đường là hơn 400km. Khi mọi người đến là khoảng 5h sáng. Hàng đoàn người la liệt nằm khắp phòng chờ tồi tàn và bẩn thỉu. Người ngồi trên ghế, người nằm dưới đất, xung quanh có những bồn chứa đất mà sau này mới biết là nơi để nhổ bọt. Lúc 6h sáng, người đàn ông ngồi cạnh tôi cùng nhiều người khác nhổ bọt vào bồn ấy. Mọi người hoảng sợ khi nhìn cảnh ấy. Dù đói nhưng chúng tôi ko thiết ăn nữa bởi đám người bẩn thỉu và đói rách. Xung quanh treo đầy những lời nhắc nhở cẩn thận những thứ kô biết là gì hay ở dưới ghế ngồi bởi có thể có bomb. Khi đưa chúng tôi lên tàu, 2 người bản xứ nói họ kô đi với chúng tôi vì khi đến Rourkela sẽ có người đưa chúng tôi đến đó. Mọi người thực sự lo lắng vì chúng tôi chưa đổi tiền Ruby vì nghĩ sang đây sẽ được phát tiền ngay. Lo sợ bởi chẳng may kô đến được Rourkela mà sang 1 nơi khác vì ga ROurkela kô phải là ga cuối mà chúng tôi kô có Ruby và nơi khỉ ho cò gáy này kô có chỗ đổi tiền.
Ngồi trên tàu hỏa mới biết Ấn quả là rộng lớn, những cánh đồng, những thảo nguyên thẳng cánh cò bay. Nhưng nhiều nơi nghèo quá, ăn xin ăn mày nhiều và kinh hơn cả Việt Nam. Nước mình quả vẫn hay hơn họ.
Những người Ấn rất tốt. Trên tàu 1 người thanh niên Ấn nói tiếng ANh cho biết anh làm ở Tata, gần đến Rourkela. Biết tôi lo lắng vì lạc ga Rourkela, a nói tiếng bản xứ cho người đàn ông rất phúc hậu bên cạnh. Ông kô nói được tiếng Anh nhưng đưa tay lên trái tim, ý rằng: tin tôi, tôi sẽ đưa bạn tới nơi cần đến. Ông đưa chúng tôi đến Rourkela, nhưng ra ngoài ga Rourkela quả là thảm họa, đám thanh niên chen chúc, chúng tôi tay sách vali, vừa che túi quần vì sợ móc mất ví và hộ chiếu. May thay có xe IIPM đón chúng tôi ở ngoài nếu kô kô biết thế nào.
Khi đến IIPM, quả thật mọi người ngỡ ngàng trước nơi này. Nằm trên quả đồi lớn, đây quả là nơi lí tưởng để chuyên tu với phòng tập thể thao, không gian yên tĩnh và trong lành. Môi trường học ở đây rất chuyên nghiệp khác hẳn ViệtNam, mọi người thân thiện, chúng tôi có nhiều bạn bè từ Á, Phi họ nói tiếng ANh tốt hơn hẳn người Việt. Mọi thứ khác xa với Kolkata, mọi người cảm thấy thật hài lòng và tin rằng sẽ học được nhiều ở đây. Chúng tôi gặp rắc rối vì 2 tuần nữa mới được phát tiền Ấn vì thế chúng tôi kô thể ra chợ mua đồ về nấu nẩu vì món ăn ít rau quá. Chúng tôi kô gặp rắc rối với món Ấn vì nhà bếp chế biến riêng cho khẩu vị cho từng nhóm nước. Tôi kết thân với 1 cô bạn người TháiLand rất xinh tên là Parichart Suttiprasit(booruball@hotmail.com) nhưng cô thích gọi là Ball thôi. Đám sinh viên học MBA ở IIPM rất thân thiện, họ luôn giúp đỡ tôi khi cần. và ai cũng xúm lại quanh cô bạn người Thái mỗi khi gặp. Một anh bạn khác từ PAPUA NEW GUINEA tên là Micheal Blake, anh ta 36 tuổi 3 con học cùng lớp IEI ở IIPM với tôi. ANh là giáo viên một trường lớn nhất PAPUA, anh ta cùng phòng chúng tôi và nói tiếng ANh tuyệt vời, chuẩn như từ điển vậy. Chúng tôi thường buôn chuyện với anh ta cả đêm vì anh ta, và cô bạn Thái đã đi rất nhiều nước Á, Âu. Một anh bạn cùng phòng người Sudan nói tiếng ANh cực chuối tên là Mustapha, chúng tôi gọi anh ta là BigBaby vì lúc nào trông cũng ngờ ngệch.
Loi to tinh khong lang man
Gửi con gái,
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc.
Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.
Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.
Con có thể phải lòng hai người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.
Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.
Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.
Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như em vẫn vậy!"
Bố của con.
Subscribe to:
Posts (Atom)